Quả Của Tình yêu. Tháng Ba 15, 2022. Có một đôi uyên ương mới cưới đến nghỉ trăng mật trong một trang trại ở một vùng quê. Ông chủ trang trại khá tốt bụng, tạo điều kiện tối đa cho đôi bạn trẻ tận hưởng hạnh phúc. Đến mỗi bữa ăn ông ta đều ra trước sân gọi
TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ PHƯỜNG HẠ ĐÌNH, QUẬN THANH XUÂN, THÀNH PHỐ HÀ NỘI. Trưởng Ban biên tập: Bà Trần Thị Nhiên - Phó Chủ tịch UBND phường . Địa chỉ: Số 02 ngõ 320 đường Khương Đình, Thanh Xuân, Hà Nội. Điện thoại: (024) 38585597; Email: phd_thanhxuan@hanoi.gov.vn
Em và người đó yêu nhau gần 3 năm, cả hai bọn em rất yêu nhau. anh đấy chỉ học trung cấp nên 2 năm là ra trường rồi về quê công tác. Em thì vẫn học trên Hà Nội vì em học 4 năm. thông cảm cho anh anh có nỗi khổ riêng. Nhưng với em anh là mối tình đầu của em, em
tình yêu quê hương Cám ơn bạn đã vào Blog của Nguyễn Long. Đây là nơi để Nguyễn Long cùng các đồng nghiệp, những người say mê nghệ thuật nhiếp ảnh cùng trưng bày, giới thiệu, trao đổi với nhau những kinh nghiệm chụp và xử lý ảnh.
Đây thôn Vĩ Dạ là bài thơ nói về tình yêu hay tình quê - Tài liệu 1000 câu hỏi ôn tập môn Ngữ văn lớp 11 được biên soạn theo bài học bám sát chương trình Ngữ văn 11 giúp các em yêu thích và học tốt môn Văn 11 hơn.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Tưởng Hải Dương không chịu đi đường chính mà kéo Lâm Đông Đông đi vào đường tắt cuối tối đen, cuối thôn không bóng người, chỉ có tiếng côn trùng rả Đông Đông bị Tưởng Hải Dương nắm chặt tay dắt đi, cậu cứ có cảm giác quái quái, giống như gian phu dâm phụ trên ti vi."Cậu kéo tôi đến đây làm gì?" Lâm Đông Đông hất tay Tưởng Hải Dương, "Tối đen như mực vậy." Đi được một đoạn, Tưởng Hải Dương áp Lâm Đông Đông lên bức tường đổ vươn một tay đệm đằng sau gáy Lâm Đông Đông, trong bóng tối chuẩn xác hôn lên môi môi vừa mới chạm vào nhau, Tưởng Hải Dương vội vàng vươn đầu lưỡi vào trong miệng Lâm Đông Đông, liếm láp ướt át, quấn lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông mút ra từng tiếng nước nhớp nháp."Ưm..." Lâm Đông Đông thoải mái rầm rì, vươn đầu lưỡi ướt mềm đáp lại nụ hôn của Tưởng Hải Hải Dương vói một tay vào trong áo Lâm Đông Đông, sờ soạng lung tung khắp người thì sờ tấm lưng trắng mịn của Lâm Đông Đông, lúc thì nắm lấy đầu v* nhỏ phía trước người cậu vân vê, tiếng rên rỉ của Lâm Đông Đông sẽ lớn hơn một chút, khiến Tưởng Hải Dương càng thêm thở dốc. Tưởng Hải Dương buông đôi môi Lâm Đông Đông ra, liếm cắn dọc theo cần cổ cậu, liếm từng chút từng chút một, thỉnh thoảng lại mút mạnh một cái, cực kỳ dâm tục khiêu Đông Đông không chịu được sự trêu chọc như vậy của Tưởng Hải Dương, cứ thể này cậu sẽ cương thở dốc rầm rì, đẩy người trước mặt ra, "Đừng...!Tưởng Hải Dương..." Tưởng Hải Dương lúc này đã vói tay vào trong quần Lâm Đông Đông, nắm lấy mông thịt cậu, dùng sức ép sát người mình, "Đông Đông, tôi muốn cậu..." Lâm Đông Đông cách quần cũng cảm nhận được sự thay đổi thân dưới của Tưởng Hải Dương, tên này cương rồi."Đừng như vậy..." Lâm Đông Đông giãy dụa, nhỏ giọng nói "Tôi mệt lắm..." "Tôi muốn cậu," Tưởng Hải Dương không nói lời nào đã cầm nhóc Đông Đông lên, nhiệt tình xoa nắn mấy một tay ve vuốt gậy th*t Lâm Đông Đông, tay kia chơi đùa đầu v* cậu, cả người hắn đè lên Lâm Đông Đông, bao bọc lấy cậu thúc hông, thúc đến mức Lâm Đông Đông hốt hoảng."Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương ý loạn tình mê gọi tên Lâm Đông Đông, dục vọng khiến cho đầu óc choáng váng, âm thanh khàn khàn mất tiếng, "Sờ dương v*t tôi đi, sờ đi mà, tôi muốn cậu..." Lâm Đông Đông không thể từ chối nổi Tưởng Hải Dương, chỉ với giọng nói trầm thấp khàn khàn này, Tưởng Hải Dương có thể khiến cậu kích động bốc cháy vùng vẫy giữa sống và kéo khóa quần Tưởng Hải Dương xuống, cầm lấy gậy th*t nóng bỏng gậy vốn đã ẩm ướt, vuốt ve mấy cái lại càng thêm dính Đông Đông nắm chặt lấy nó, nghiêm túc tuốt Hải Dương cũng âu yếm dương v*t Lâm Đông Đông, hắn thúc hông phối hợp với động tác của cậu, không kìm được mà mở miệng thúc giục, "Nhanh chút nữa đi, bé cưng." Lâm Đông Đông cố gắng tăng nhanh tốc độ, thế nhưng giờ phút này cậu lực bất tòng Hải Dương sờ khiến cậu sảng khoái nhũn cả người, sắp bắn."Đông Bảo Nhi muốn bắn sao?" Tưởng Hải Dương liếp chóp mũi Lâm Đông Đông."Ừm..." Lâm Đông Đông cũng lắc eo về phía trước, ánh mắt mông lung, bàn tay suýt không cầm nổi gậy th*t Tưởng Hải Dương."Bé cưng chờ tôi nữa." Tưởng Hải Dương gầm lên từ nơi cuống họng, thân dưới dùng sức thúc mạnh ma sát gậy th*t của mình trong tay Lâm Đông Đông, "Chúng ta cùng bắn." Lâm Đông Đông lắc đầu, hơi thở gấp gáp, rầm rì nói, "Tôi, không nhịn được..." "Bé cưng~" hơi thở Tưởng Hải Dương càng lúc càng thô nặng, "Tôi sắp bắn, bé cưng, Đông Bảo Nhi..." "A!" khoảnh khắc Lâm Đông Đông bắn ra, Tưởng Hải Dương cắn lên chóp mũi Đông Đông cảm giác như tay mình ma sát ra lửa, Tưởng Hải Dương cuối cùng cùng thở gấp lên người dựa sát vào nhau há miệng thở dốc, rõ ràng là không khí xung quanh thoáng đãng, nhưng khoảnh khắc lúc nãy lại giống như sắp nghẹt Hải Dương chậm rãi ổn định hơi thở, rút tay ra khỏi quần Lâm Đông Đông, bàn tay dính đầy tinh dịch sền tay Lâm Đông Đông cũng giống như vậy."Làm sao bây giờ?" Lâm Đông Đông nhìn quanh bốn phía, tối đen không thấy rõ cái gì, lấy gì lau tay đây, tên ngốc Tưởng Hải Dương, hở một tí là lại động dục! Tưởng Hải Dương lại không hề lo lắng, giơ tay lên ngửi một cái, "Đông Bảo Nhi, mùi của cậu không giống mùi của tôi." "Cậu bị điên à!" Lâm Đông Đông nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Tưởng Hải Dương, "Tay thế này lấy cái gì lau giờ?" Tưởng Hải Dương cười ha ha, "Không sao đâu." Hắn cởi áo ra, lau sạch tay mình, sau đó đưa cho Lâm Đông Đông, "Lau lên áo của tôi đi." "..." Lâm Đông Đông thật sự bái phục hắn, "Cậu bẩn quá? Áo này làm sao mà mặc được nữa." "Giặt sạch thì mặc được mà, đâu có bẩn?" Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói, "Tôi không chê đồ của mình, lại càng không chê đồ của cậu." Lâm Đông Đông nghẹn lời, "...Nói hay lắm!" "Tôi nói thật mà!" Tưởng Hải Dương cười rộ lên, "Đông Đông, tôi thật sự không chê cậu." "Được rồi được rồi!" Lâm Đông Đông không muốn ở đây nói mấy lời sến sẩm, "Nhanh về nhà đi, kẻo lát nữa bà ngoại lại tưởng tôi ném cậu đi đâu rồi!" Tưởng Hải Dương vo tròn chiếc áo vừa lau tinh dịch của hai người, "Bà ngoại biết cậu đi với tôi chắc chắn rất yên tâm." "Chậc, kêu thuận miệng vậy, bà ngoại nào của cậu?" "Bà của cậu đương nhiên cũng là bà của tôi rồi ~" "Sao cậu có thể nhận thân thích lung tung như vậy chứ!" Lâm Đông Đông cong môi thầm Hải Dương vươn tay ôm lấy Lâm Đông Đông đi về, "Tôi thật sự rất thích bà ngoại cậu, ông bà của tôi đều mất sớm, bà ngoại tôi hồi còn sống cũng rất thương tôi, thế nhưng năm ngoái bà đã đi theo ông ngoại rồi." Tưởng Hải Dương nói rất thoải mái, thế nhưng giọng nói vẫn vương vấn chút hoài niệm không là lần đầu tiên Lâm Đông Đông nghe hắn kể về chuyện trong nhà, chuyện trong nhưng con trai mà, không cần an ủi mùi Đông Đông chỉ tựa sát lại gần lồng ngực Tưởng Hải Dương, gối đầu lên vai hắn."Thật ra..." Đi được một Đông Đông không kìm được nhỏ giọng nói, "Tôi cũng rất nhớ mẹ, bà ấy đi lâu như vậy mà vẫn chưa về thăm tôi." Bước chân Tưởng Hải Dương ngừng một chút, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi ôm Lâm Đông Đông đi về phía trước."Tôi ở bên cậu." Tưởng Hải Dương nghiêm trang nói, nghiêng đầu hôn lên trán Lâm Đông Đông đang tựa vào vai mình, "Về ngủ sớm một chút, chiều mai tôi lại đến giúp cậu làm việc tiếp." Lâm Đông Đông nở nụ cười ngọt ngào trong bóng đêm, nói sang chuyện khác "Cậu còn nói ngủ sớm một chút, bắt tôi đi đến đây mà còn nói ra được câu đó!" "Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương không biết xấu hổ bật cười, "Là do tôi muốn cậu mà, mấy ngày gần đây cậu không chịu đến nhà tôi." "Cậu ngày nào cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện đó thôi!" Lâm Đông Đông ngó lơ hắn đi về phía trước."Tôi đúng thật ngày nào cũng nghĩ, hai chúng ta mấy ngày rồi không làm chuyện đó." Tưởng Hải Dương đi lên phía trước nắm lấy tay Lâm Đông Đông, nói luyên thuyên suốt dọc đường.*** Trời càng ngày càng nóng, một mùa hè nữa lại Đông Đông nghĩ cậu với Tưởng Hải Dương vậy mà đã ở bên nhau được một mới bắt đầu còn lo lắng đề phòng, nghĩ mình bị sói nhắm ngờ bây giờ lại biến thành như vậy, Không thể phủ nhận, khoảng thời gian Lâm Đông Đông ở nơi thôn nhỏ này thật sự rất vui vẻ, tất cả đều là nhờ Tưởng Hải Dương mang như không có Tưởng Hải Dương, Lâm Đông Đông không biết mình có thể có nổi một người bạn tốt hay lẽ sẽ có, thế nhưng chắc chắn không như Tưởng Hải Dương, thâm nhập vào toàn bộ cuộc sống của cậu như nữa, giữa cậu và Tưởng Hải Dương có một bí mật độc nhất vô thân mật giữa bọn họ sẽ không có một ai so sánh Đông Đông cảm thấy bản thân mình cũng sẽ không bao giờ có thể thân thiết với ai như với Tưởng Hải Dương ngày nay trên đường đi học về, bọn Lưu Chấn bàn nhau chủ nhật đi ăn ếch là chuyện gần như hè năm nào cũng làm, thôn nhỏ dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước, tất nhiên có cái gì thì chơi cái thôn hơn mười mấy dặm có một hồ nước lớn, năm nào bọn họ cũng đến đó bắt ếch, sau đó mang về nướng hoặc chiên Chấn kể cho Lâm Đông Đông nghe sinh động như thật, nước miếng cũng phun hết ra ngoái bọn họ cũng đi, nhưng lúc đó Lâm Đông Đông là dân ngoại lại, mấy người bọn họ không rủ nhưng năm nay thì khác, tất cả mọi người đều chơi chung với nhau, Lâm Đông Đông cũng muốn đi Hải Dương không có ý kiến gì, chỉ cần Lâm Đông Đông đi, bắt hắn làm gì cũng được Vì vậy mọi người quyết định, mười giờ sáng chủ nhật, tập trung ở tiệm tạp hóa Hải Dương, đi hồ bắt ếch..
Bạn đang đọc truyện Tình Yêu Thôn Quê của tác giả Tham Chủ Hoan. Lâm Đông Đông 14 tuổi trải qua biến cố lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình, bố cậu mất. Mẹ Lâm nghĩ cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nói rõ nguyên nhân bố cậu mất. Nhưng Lâm Đông Đông vẫn biết, bố cậu vì uống rượu quá nhiều mà chết, hàng xóm đều nói như còn ba Lâm, mẹ Lâm một mình không cách nào chăm sóc cậu được. Cô còn bận làm thuê kiếm tiền, với cả chi tiêu ăn uống trong thành phố thường rất lớn, cô quyết định đưa Lâm Đông Đông về nhà bà ngoại là tốt nhất. Vì vậy, mùa xuân năm 14 tuổi, Lâm Đông Đông bị mẹ đuổi về nhà bà ngoại, ở trong một thôn quê xa lạ. Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn đừng bỏ qua Omega Cuối Cùng hay [EABO] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ.
Tên gốc Sơn Thôn Ái Tình Tác giả Tham Chủ Hoan Thể loại Đam mỹ, nhẹ nhàng, thanh mai trúc mã, 1v1, có thịt, HE. Editor Corgi wp corgi1202 Người dịch Gió Bắc nhỏ. facebook giobacnho Tình trạng Hoàn 88 chương + 2 phiên ngoại ————- Văn án Corgi Câu chuyện về hai thiếu niên nào đó, gặp nhau nơi thôn quê, mơ mơ màng màng cùng nhau viết nên chuyện xưa. Văn án Gió Bắc nhỏ Ở một sơn thôn nọ, có hai thiếu niên gặp nhau, mơ mơ hồ hồ mà mở màn câu chuyện. Bối cảnh diễn ra ở một thôn làng phía Bắc cách đây 20 năm. .———- Link Corgi Link wattpad Corgi Link Gió Bắc nhỏ
Lâm Đông Đông 14 tuổi trải qua biến cố lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình, bố cậu Lâm nghĩ cậu vẫn còn nhỏ, cũng không nói rõ nguyên nhân bố cậu Lâm Đông Đông vẫn biết, bố cậu vì uống rượu quá nhiều mà chết, hàng xóm đều nói như còn ba Lâm, mẹ Lâm một mình không cách nào chăm sóc cậu còn bận làm thuê kiếm tiền, với cả chi tiêu ăn uống trong thành phố thường rất lớn, cô quyết định đưa Lâm Đông Đông về nhà bà ngoại là tốt vậy, mùa xuân năm 14 tuổi, Lâm Đông Đông bị mẹ đuổi về nhà bà ngoại, ở trong một thôn quê xa kia lúc ba Lâm còn sống, bà ngoại không thích ông, đối với việc mẹ Lâm gả cho ông vẫn luôn không hài lòng, nên mấy năm nay mẹ Lâm ít khi mang Lâm Đông Đông về bà ngoại vẫn rất yêu thương Lâm Đông Đông, thỉnh thoảng còn cho cậu ít nhiều tiền tiêu biết rằng, bà ngoại là người cho dù mùa hè có nóng đến mấy cũng chẳng bỏ ra một hào để mua ngoại mất sớm, bà ngoại một mình sống trong căn nhà gạch có hai phòng, phòng lớn dùng làm phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường đất chiếm hơn nửa diện tích, còn có tủ đồ với mấy thứ linh tinh. Còn phòng nhỏ hơn làm nhà bếp, một chiếc nồi sắt lớn trên bếp đất, củi chất đống ở một cấu cũng giống như những căn nhà khác trong Đông Đông lúc mới đến không thích ứng nhỏ không sạch sẽ như thành phố, người trong thôn ăn nói thô tối chẳng có đèn đường, xung quanh tối hù thỉnh thoảng vang lên tiếng chó có cái gì để giải trí, thôn nằm dựa lưng vào ngọn núi nhỏ, trẻ con không có việc gì thường thích chạy lên núi Đông Đông không hiểu nổi trên núi thì có gì hay mà chơi, nghe bà ngoại nói trên núi ngoại trừ ruộng thì còn một cái nghĩa lại thành phố là điều không thể, mẹ Lâm hứa sẽ chăm chỉ về thăm để cậu an tâm ở đây đi thôn không xa có một thị trấn, đạp xe khoảng nửa giờ sẽ nhỏ cũng không phát triển lắm, nhưng lớn hơn thôn Đông Đông tiếp tục học lớp bảy ở đây, trẻ con của mấy thôn xung quanh đều học ở trường này, nhưng học sinh cả trường vẫn không được bao nhiêu người, ít nhất không thể so với thành học thô sơ dột nát, bàn gỗ cong queo cũ kỹ còn bị mối mọt ăn đen nứt một đường lớn, giáo viên đơn giản làm thành hai cái bảng để thể dục là sân đất, trên nền bê tông nhỏ duy nhất có một cột bóng Đông Đông nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cũng chẳng buồn làm quen với bạn mới, bình thường chẳng có bạn bè gì, mỗi ngày lủi thủi đạp xe đi về, không nói chuyện với tháng 4, thời tiết miền Bắc dần chuyển Đông Đông theo thường lệ dắt xe ra khỏi trường, chuẩn bị về đi ngang qua sân thể dục, bỗng nhiên nghe tiếng ai hét phía sau "Này, cậu kia, nhặt bóng lại đây cho tôi." Lâm Đông Đông men theo tiếng gọi nhìn sang, thấy năm sáu nam sinh đứng dưới cột bóng rổ, ai cũng xắn tay áo lộ ra cánh tay như không chịu được sinh đứng ở giữa hếch cằm với Lâm Đông Đông, giọng nói không kiên nhẫn "Nói cậu đó, ngẩn người ở đó làm cái gì, mau nhặt bóng lại đây!" Lâm Đông Đông biết nam sinh này, ở cùng thôn với cậu, tên là Tưởng Hải Đông Đông sở dĩ biết rõ là bởi vì ở trường hay trong thôn bộ dáng hắn luôn nổi bật bắt mắt nhất, hắn rất đẹp trai, ngũ quan lập thể, mày rậm mắt to, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều so với người khác, mới lớp bảy nhưng phỏng chừng đã cao hơn Đông Đông cúi đầu nhìn xung quanh, quả nhiên có một quả bóng rổ bẩn thỉu nằm lăn cạnh cậu không nhặt, cho dù đẹp trai cũng không thể sai cậu được, hừ, đám nhà quê! Lâm Đông Đông tiếp tục dắt xe về phía cổng trường, phía sau lập tức vang lên tiếng huýt sáo với mấy giọng nói trêu chọc."Ôi mẹ ơi, người ta không thèm nghe mày nói! hahaha~" "Thôi xong, chuyện này không tốt chút nào!~" Tưởng Hải Dương bình thường quen thói đại ca hống hách, hiện tại có chút xấu hắn mới lớp bảy nhưng phải biết rằng đến cả học sinh lớp chín cũng chẳng ai dám đụng tới Hải Dương cường tráng mạnh mẽ, bên cạnh còn có mấy tên đàn em chơi từ nữa nhà Tưởng Hải Dương có tiền, trong thôn có 3 tiệm tạp hóa thì tiệm nhà hắn là lớn nhất, hạt dưa bia rượu nước ngọt thuốc lá, gì cũng bán."Mẹ nó ồn ào cái gì!" Tưởng Hải Dương quát một tiếng ngăn mấy tên đang đùa giỡn xung quanh, hắn chống tay nhìn theo bóng lưng Lâm Đông Đông, quát lên "Này cái tên đang đẩy xe đạp kia, nói cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?" Lâm Đông Đông có hơi sợ, trước kia đi học trên thành phố cậu cũng bị bắt nạt, nhưng cậu là người thành thật, bình thường chẳng trêu ghẹo gì ai, mấy kẻ bắt nạt trong trường dần không để ý đến cậu nãy Lâm Đông Đông dũng cảm như vậy là bởi vì từ khi về sống ở nông thôn cậu vẫn luôn buồn bực khó tại dùng hết mớ dũng khí kia rồi, cậu lại bắt đầu sợ như nam sinh kia tức lên, không biết cơ thể nhỏ bé này của cậu có trụ nổi một đấm không Đông Đông chậm chạp bước từng bước nhỏ, nội tâm đấu tranh dữ dội, tự hỏi có nên quay trở lại nhặt bóng hay không đợi câu trả lời, Tưởng Hải Dương đã mang theo anh em vây quanh."Cậu không nghe thấy tôi nói hay sao?" Tưởng Hải Dương đá vào bánh xe đạp Lâm Đông Đông một cái thị uy, "Bảo cậu nhặt bóng, cậu bị điếc à?" Mấy tên đàn em vây quanh Lâm Đông Đông, mỗi người một biểu người háo hức chờ xem náo nhiệt, có người thì nghiêm túc như chỉ chờ Tưởng Hải Dương ra lênh một tiếng là lao vào Đông Đông căng thẳng nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại nói "Tôi không thấy...." Tưởng Hải Dương hoài nghi nhìn cậu, "Nói láo, quả bóng lớn như thế ở bên chân mà cậu lại không thấy, cậu bị mù à?" Thật ra bình thường Tưởng Hải Dương không thích bắt nạt người khác, hắn cùng lắm chỉ tính là có hơi ngang ngược một bây giờ lại cảm thấy uy quyền của bản thân đang bị người khiêu khích, nổi tính nóng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Đông Đông nói " Đi nhặt bóng lại đây cho tôi!" Lâm đông đông thức thời, biết không ngoan ngoãn thì sẽ nhận trái vậy cúi đầu nhỏ giọng trả lời, dựng chân chống xe rồi chạy đi nhặt bóng. Mặt bóng bẩn thỉu, cậu khẽ nhíu mày, chỉ dùng mười đầu ngón tay kép lấy quả bóng."Nhặt xong rồi đây...." Lâm Đông Đông đem bóng cho Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói "Của cậu." Tưởng Hải Dương cảm thấy tìm về được mặt mũi, nhưng vẫn không thoải khịt mũi, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vầng trán Lâm Đông Đông, thầm nghĩ xem nên dạy dỗ như thế nào để cậu ta biết được uy danh của Đông Đông rất trắng, ngũ quan theo kiểu thanh tú, chóp mũi có một nốt ruồi ưa sạch, áo quần lúc nào cũng phải gọn gàng thơm lúc lên cấp hai cậu luôn tự mình giặt quần áo, chủ yếu là do mẹ Lâm bận rộn không có thời gian chăm sóc Hải Dương cao hơn Lâm Đông Đông một cái đầu, giờ phút này cúi đầu nhìn cậu, vừa vặn nhìn thấy chóp mũi trắng nõn cùng với nốt ruồi nhỏ, còn có những ngón tay trắng mịn đang kẹp bóng Hải Dương cũng có ấn tượng với Lâm Đông Đông, một ngày cách đây không lâu, hắn đột nhiên nhìn thấy bên bên trong đám đông khối năm nhất đen như than, có một cậu bé da trắng nõn lọt thỏm ở giữa, cậu ấy còn trắng hơn cả tiểu nha đầu trong ti vi, giữa đám người liếc mắt một cái là Hải Dương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nảy ra một chủ ý, hắn nói với Lâm Đông Đông " Cậu cầm bóng về chà sạch sẽ, ngày mai đưa đến cho tôi." "Hả?" Lâm Đông Đông tội nghiệp ngẩng đầu, "Chà....!chà bóng?" Thời gian này chênh lệch nhiệt độ trong ngày vẫn rất lớn, bà ngoại tiết kiệm củi nước, bình thường chỉ nấu một ít để uống, còn tắm rửa gì đều dùng nước lạnh Đông Đông mỗi lần giặt quần áo đều cần rất nhiều dũng khí, cậu thật sự không muốn phải ngâm mình lâu trong nước Hải Dương thầm quyết định, đặc biệt lúc nhìn thấy Lâm Đông Đông ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở lớn, hàng lông mi dài cong vút, giống như gà con mới nở, nhút nhát, rụt rè, nhưng bộ lông xù lại cực kỳ chọc người yêu Hải Dương cực kỳ thích những thứ nhỏ nhắn dễ thương, nhưng cách thích của hắn không giống người khác nhìn thấy gà con thì nâng niu vuốt ve, hắn lại là hung hăng mà vỗ gà nhỏ, vỗ cho gà con phải kêu chiếp chiếp, lông tơ trên đầu cũng trọc nên giờ phút này, đối mặt với Lâm Đông Đông như một chú gà con, Tưởng Hải Dương cũng muốn làm cho cậu kêu chiếp chiếp." Đúng vậy!" Tưởng Hải Dương hếch cằm, rũ mắt nhìn Lâm Đông Đông, ngang ngược nói "Hôm nay phải chà sạch, sáng mai mang đến cho tôi! Nếu không làm, tôi sẽ...!sẽ ném cậu vào sọt bóng rổ!".
Cuối cùng Lâm Đông Đông được Tưởng Hải Dương cõng xuống đường dốc kia lúc xuống còn gian nan hơn cả lúc lên, Lâm Đông Đông chân run, Tưởng Hải Dương không nói hai lời lập tức khom lưng cõng cậu người về đến nhà bà ngoại cũng sắp đi ngủ, bà cười híp mắt nói hai người bọn họ mà không về nữa chắc bà còn tưởng bị sói núi tha đi Đông Đông bĩu môi, thầm nghĩ sói đang ở trước mặt bà đấy thôi! Cháu trai bà đúng là bị sói đi đấy, mông cũng sưng hết lên rồi!1 tháng 10 ngày quốc khánh, vụ mùa mỗi năm một lần trong thôn cũng nhưng hai năm này, bà ngoại hoàn toàn không lo lắng gì về chuyện thu hoạch cả, rước được thêm thằng cháu trai cường tráng khỏe mạnh, mảnh đất nhỏ của nhà không cần phải sầu vậy công việc hàng ngày của bà ngoại là ở nhà nấu cơm, sau đó chắp tay sau lưng xách theo cà mèn đựng cơm thong thả mang ra đồng cho hai đứa Hải Dương ăn nhiều, lần nào bà cũng xới riêng cho hắn hai cà mèn cơm, chỉ lo hắn ăn không nhóc đang tuổi lớn, lại góp nhiều công sức như vậy thì dù tốn bao nhiêu gạo cũng phải để cho nó ăn nữa nhìn hai đứa mệt nhọc bà ngoại cũng xót, mấy ngày thu hoạch bà thỉnh thoảng lại nấu thêm bữa thịt, thịt ăn một mùa vụ này còn nhiều hơn cả thịt mua hồi nhưng bà ngoại không biết, thịt mà bà chia đều cho hai đứa, gần như đều bị Tưởng Hải Dương gắp hết cho Lâm Đông bẻ bắp, Tưởng Hải Dương nói Lâm Đông Đông đừng vội, cứ từ từ mà làm. Còn hắn nhanh chóng làm hết luống của mình sau đó quay lại giúp Lâm Đông Đông Đông cũng không lười biếng, cậu cố gắng làm nhiều hơn chút, không muốn để Tưởng Hải Dương quá mệt chi cậu không muốn trông mình quá yếu ớt, cậu thích Tưởng Hải Dương cũng muốn được như Tưởng Hải hèm, mặc dù điều này này có hơi khó, dù sao khoảng cách thể lực là trời sinh, thế nhưng cậu sẽ cố gắng!Ruộng nhà Tưởng Hải Dương rất nhiều, hằng năm đều thuê người thu hoạch, cho nên Tưởng Hải Dương có ở nhà giúp đỡ hay không cũng không quan còn chưa quen Lâm Đông Đông, hắn rất siêng năng chịu khó, không cần ba mẹ nói đã ra đồng giúp nhưng từ khi có Lâm Đông Đông, gần như đến vụ mùa bận rộn, hắn đều ở ruộng nhà bà ngoại, giúp Lâm Đông Đông làm Tưởng đối với việc này còn rất vui mừng, nhìn con trai tui mà xem, có nghĩa khí, tốt bụng thiện lương, biết giúp đỡ bạn bè, biết chăm sóc người già óc thông minh cơ thể khỏe mạnh, muốn làm cái gì cũng được!Haiz, Tưởng Chấn Vũ ông sao có thể sinh được một thằng cu con tốt như vậy chứ! Bên cạnh đó, niềm tin tưởng trong lòng ông cũng tăng lên gấp bội, tin tưởng con trai mình sẽ phát triển tiệm tạp hóa Hải Dương ngày càng huy hoàng, tương lai mở chi nhánh trên phố, cũng là tiệm tạp hóa to nhất! Không đúng, trên thành phố không gọi là tiệm tạp hóa, gọi là cái gì mà, à đúng rồi, siêu thị! Đúng, tương lai Tưởng Hải Dương sẽ mở siêu thị!Năm nay bà ngoại thu hoạch xong sớm, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đi sớm về khuya, đất của nhà lại ít, cho nên thu hoạch xong sớm nhất thôn.***Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đến nhà Tống Dương chơi, trong nhà Tống Dương đầy người, đang ngồi vòng tròn quanh mâm lớn ăn cơm chiều uống trong thôn đều như vậy, hàng xóm tập trung ngồi ăn uống với nhau một bữa cũng là chuyện bình Tống Dương hôm nay mới thu hoạch xong, nên làm một mâm mời những người đã giúp đến, mấy người hàng xóm cũng tới, đều là đàn ông lớp ba lớp năm ngồi cạnh nhau uống Dương mới mua máy chơi game, còn mua thêm mấy thẻ game, thấy bọn Tưởng Hải Dương tới thì khoe khoang, mời làm vài Tưởng Hải Dương hầu như đều mê chơi game, vừa thấy có thẻ mới thì đều muốn dù nói trong nhà còn có một đám người lớn đang uống rượu ầm ĩ, nhưng bọn hắn chơi game cười đùa cũng ồn ào không kém, còn đọ xem động tĩnh bên nào lớn hơn!Chỉ có hai cái tay cầm, Tống Dương với Tưởng Hải Dương ngồi trên băng ghế nhỏ chơi, Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đứng ở phía sau lát sau mấy người đang uống rượu bên cạnh không hiểu sao lại chú ý đến bọn họ, bàn tán từng đứa một, nói thằng nhóc này ra sao, nhà thằng nhóc kia có chuyện gì, còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ!Ban đầu Lâm Đông Đông không để ý, sau đó đột nhiên có người nói đến tên người đàn ông uống đến mức mắt đỏ bừng, ngồi gần cửa ra vào, cánh tay trần chỉ vào Lâm Đông Đông cười nói "Bố của mày có biệt danh là tên khốn chốc đầu, mày có biết không? Bệnh chốc đầu ấy, người trong thôn đều biết, hồi bé là bạn học của tao, còn đánh tao rất nhiều lần đấy!"Lâm Đông Đông mím môi liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì quay đầu tiếp tục nhìn Tưởng Hải Dương chơi là người gặp chuyện nhịn được thì sẽ nhịn, huống chi cãi nhau với con ma men cũng không được cái Lâm xác thật cũng không có danh tiếng tốt, lúc trước là tên chơi bời lêu lổng trong thôn không biết sao cưa đổ được mẹ Lâm, sau đó mẹ Lâm bỏ qua lời phản đối của ông bà ngoại khăng khăng đòi lấy khi kết hôn, hai vợ chồng lên thành phố làm công, lập nghiệp rồi sinh ra Lâm Đông nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục, như đang nói về chuyện gì đó rất buồn ta kể với mấy người trên bàn rượu, nói bố Lâm Đông Đông hồi trước trộm bắp nhà mình, cuối cùng bị đánh cho một trộm gà của nhà người ta ăn, bị phát hiện vẫn mặt dày không chịu nhận, cho nên bị người trong thôn gọi là tên khốn chốc trên bàn nghe vậy cũng xem như chuyện hài, bật cười vui Lưu Chấn với Tiểu Ngũ không chơi game, lúc nãy bọn họ cũng nhìn thấy người đàn ông kia chỉ Lâm Đông Đông, giờ càng nói càng khó nghe, bọn họ đều thấp thỏm nhìn Lâm Đông Đông, không biết cậu có tức giận hay nhưng Lâm Đông Đông chỉ rũ mắt nhìn màn hình, vẻ mặt vô đàn ông kia có lẽ uống nhiều rồi, càng nói càng hăng, liên tục nói Lâm Hưng Lâm chốc của bố Lâm Đông Đông là Lâm đột nhiên cong lưỡi nói, "Mày tên là gì nhỉ, Lâm, Đông Đông, đúng không? Ha ha ha, tên chốc đầu con! Tên khốn chốc đầu con!Lời này bị Tưởng Hải Dương nghe được, hắn vốn đang chăm chú chơi game, không để ý mấy người ở sau nói gì, thế nhưng đột nhiên nghe được tên Lâm Đông Đông, còn cả cái biệt danh khó nghe Hải Dương ném mạnh tay cầm xuống, đứng dậy quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lạnh giọng hỏi, "Ông nói ai?"Người đàn ông nhìn thấy Tưởng Hải Dương, nghĩ cũng chỉ là thằng nhóc choai choai, không thèm để ý, còn cười hì hì nói "Bố nó là tên khốn chốc đầu, nó là tên khốn chốc đầu ha ~ Lâm chốc đầu con ~"Lúc này có người trên bàn khuyên gã đừng nói nữa, mẹ Tống Dương cũng đi vào, nói bọn họ nghỉ đi, uống nhiều Hải Dương mặt tối sầm, nhìn gã từ trên cao xuống, "Ông lặp lại lần nữa xem."Lâm Đông Đông đứng sau thấy Tưởng Hải Dương như vậy thì vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng nói "Tưởng Hải Dương, kệ, đừng để ý đến ông ta."Tưởng Hải Dương một năm nay đã cao thêm chút, hiện tại phỏng chừng đã cao một mét tám, mặt tối sầm đứng dưới ánh đèn, mái tóc đinh lại càng khiến hắn trông lạnh lùng nghiêm nghị nhưng người đàn ông kia say rượu không còn tỉnh táo, trong đầu chỉ nhớ Tưởng Hải Dương là một thằng nhóc choai choai, gã híp mắt mắng "Cha nó là thằng khốn chốc đầu, chỉ, hức ~ chỉ biết trộm gà bắt chó, nó là thằng khốn chốc đầu con, cũng chả phải cái thứ tốt đẹp gì.""Bang ~" một tiếng, Tưởng Hải Dương xoay người cầm lấy cái ghế đẩu mình vừa ngồi ném thẳng lên người gã đàn ông bên đó hắn bước từng bước dài đi tới, nện một đấm thật mạnh khiến gã ngã từ trên ghế xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng can ngăn, bọn Lâm Đông Đông cũng nhanh chóng chạy tới kéo Tưởng Hải Dương đàn ông bị đánh bất ngờ thì ngơ ngác, tiếp đó bò từ dưới đất dậy, miệng mắng chửi không hơi mập, cánh tay trần đổ mồ hôi, cả người cũng trơn trượt, những người bên cạnh nhất thời không giữ chặt được Lưu Chấn với Lâm Đông Đông bên này thì gắt gao kéo Tưởng Hải Dương sang một bên, không để hắn lại đạp gã nữa."Tưởng Hải Dương ~" Lâm Đông Đông suốt ruột nói, "Đừng đánh, kệ đi, đừng để ý đến ông ta.""Tưởng Hải Dương thôi đi, đừng gây chuyện ở nhà người khác." Bọn Lưu Chấn Tống Dương cũng vội nãy Tưởng Hải Dương đấm gã đàn ông kia một đấm khiến cho bát đũa trên bàn ăn bị rơi đầy xuống đất. Người trong nhà vội vàng khuyên can dọn dẹp, cuộc rượu cũng coi như kết Tống Dương cách tiệm tạp hóa Hải Dương không xa, chỉ một lát sau, mẹ Tống Dương đã kêu mẹ Tưởng Hải Dương cách rồi, Tưởng Hải Dương là tên tiểu bá vương trong thôn, không ai quản được Tra đại náo long cung, chỉ có thể dẫn mẹ hắn đến dẹp thôi!Gã đàn ông kia đã được người khác kéo ngồi xuống bên giường đất, đứng thẳng người còn chưa đến cằm Tưởng Hải Dương, mà còn lắc lư bụng bia đòi đánh Hải Dương bị bốn năm người giữ chặt, không đi qua được, chỉ đành chửi "*** con mẹ nó ông lại đây! Mẹ kiếp!"Mẹ Tưởng đúng lúc đi vào, mắng Tưởng Hải Dương một câu "Tiểu Dương! Hỗn hào, không biết lớn nhỏ!"Sau đó cô lại quay đầu liếc mắt nhìn gã đàn ông một cái "Lớn như vậy rồi còn đánh nhau với con nít, anh uống rượu hay uống nước tiểu ngựa vậy! Vợ anh ta đâu rồi, nhanh đem về nhà đi, đừng ở đây say rượu phát điên để mà mất mặt!"Mẹ Tưởng là một người phụ nữ bản lĩnh, cô sẽ không bao giờ vô cớ bình phẩm nhưng mỗi lần cô nổi giận đều rất mạnh thôn hồi trước có hai nhà đòi quỵt nợ, ba Tưởng cũng không biết phải làm gì, người một thôn với nhau đâu thể đánh người ta được? Thế nhưng chỉ cần mẹ Tưởng ra tay thì đều có thể đòi lại tiền đầy người trong nhà cũng lên tiếng phụ họa, mấy người lúc nãy trên bàn rượu còn cười theo gã đàn ông kia, lúc này đều nói gã uống nhiều rồi là không giống người!Hết cách rồi, dưới áp bức tư bản, ai cũng phải cúi đầu thôi? Thôn này người nhiều nhưng chỉ có tiệm tạp hóa Hải Dương là đầy đủ nhất, cẩn thận ngày mai không có thuốc lá hút với xúc xích mà ăn đâu!"Tiểu Dương, về nhà!" mẹ Tưởng ra lệnh, dẫn Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông rời khỏi nhà Tống đến tiệm tạp hóa Hải Dương, ba Tưởng không hỏi đã xảy chuyện gì, chỉ nói một câu sau này đừng kích động, làm gì cũng phải suy nghĩ Tưởng cũng không nói gì, tiếp tục vào trong quầy xem sổ sách tính xem ngày mai đến nhà ai đòi họ cũng không cần con trai mình giải thích, Tưởng Hải Dương ra sao bọn họ là người hiểu rõ dù bình thường có hơi hỗn, cũng hơi ngang ngược, nhưng tuyệt đối không phải là người khác không chọc hắn, hắn sẽ không chủ động gây sự, về điểm này bọn họ vẫn cực kỳ yên tâm..
tình yêu thôn quê